Sau 3 năm, đêm qua những giọt nước mắt đã hoá ra nụ cười...

Sau 3 năm, đêm qua những giọt nước mắt đã hoá ra nụ cười...

Còn nhớ thời điểm này của 3 năm trước, liên tục trong 6 tháng trời tôi gần như tuần nào cũng bay ngược xuôi giữa Sài Gòn và Hà Nội. Giữa tuần 4h sáng là mở mắt ra để bắt kịp chuyến bay đầu ngày, tối chủ nhật bắt chuyến 11h khuya, về đến nhà là hơn 1h sáng vì những cuộc họp và công việc cứ kéo dài triền miên không dứt.

Ngày ấy, tôi và đội ngũ nhận "chiếu chỉ" xây dựng chương trình học đổi mới, đào tạo giáo viên và quản lý chất lượng cho hệ Quốc tế của một trường tiểu học tư thục ở Hà Nội. Ngày đó, tôi lang thang đi thăm dò ý kiến và quan điểm của không biết bao người về hệ Quốc tế này để làm cơ sở xây dựng chương trình tổng thể, thì nghe xong tôi cũng hơi chạnh lòng:

"Hệ quốc tế đó à? Lúc đầu còn ổn, chứ giờ thì đa phần là toàn tụi nhỏ con nhà giàu, có tiền mà không chịu học đâu, kém và sợ trượt hệ chính thức mới nộp nhiều tiền vào hệ Quốc tế thôi".

Nhưng chúng cũng là những đứa trẻ mà, cần lắm những đổi thay tích cực - tôi nghĩ vậy và bắt tay cùng đội ngũ, cứ âm thầm và kiên trì "bám đất" theo đúng cái triết lý và đam mê của mình. Vì vừa gặp lũ trẻ ngày đầu tiên, không hiểu sao cả đám chúng tôi đã... yêu chúng. Yêu thật lòng.

Để rồi ba năm sau, đêm hôm qua, tôi cầm trên tay kết quả kiểm tra đánh giá độc lập năng lực ngôn ngữ của chúng bằng một bài thi quốc tế, tôi lặng người thật lâu.

Và tôi... mỉm cười.

Những đứa trẻ mà theo định kiến của nhiều người là "tụi con nhà giàu, có tiền mà không chịu học" đó giờ đây đã làm được thế này:

- 100% đạt chuẩn yêu cầu

- 82% vượt chuẩn năng lực yêu cầu của lớp 4-5 tiểu học dù chúng chỉ mới học lớp 3

- 50% đạt số Sao/Khiên tuyệt đối

- 25% đạt số điểm tuyệt đối

- 57% đạt số điểm cận tuyệt đối

Ba năm qua, chúng tôi bền bỉ với cái triết lý dạy học không luyện thi, mà ráng hết mình dạy cho các con kiến thức, tư duy, kỹ năng và cả nhân cách. Tất cả những gì liên quan đến kỳ thi chỉ được giới thiệu cho các con trong một tháng cuối qua những buổi làm quen dạng đề. Tất cả những gì làm ba năm qua là chỉ nhằm giúp cho tụi nhỏ được "học mà chơi, chơi mà học", xây dựng nền tảng vững chắc thay vì luyện thi để các con được sống trọn với cái tuổi thơ mà giờ đây, tiếc thay, bị... xâu xé nhiều lắm.

Nhưng nụ cười của đêm qua có lẽ sẽ bớt đẹp nếu như con đường của 3 năm qua không được lót bằng thật nhiều những giọt nước mắt mà lắm lúc chỉ biết... chảy ngược vào trong.

Có không biết bao nhiêu giọt nước mắt của giáo viên Tây có tâm và có tài nhưng cứ bị "đánh đồng" là Tây ba lô. Để rồi họ phải lặng im đón nhận những phán xét vội vàng mà chưa chắc đã công tâm hay có cái nhìn bao quát, sâu sắc vì tất cả đều theo kiểu mới thấy một lần mà đã vội quy quy chụp thành bản chất, hiện tượng. Nhiều đến mức những người gõ đầu trẻ có tâm ấy không ít lần muốn bỏ đi về nước. Nhưng vì tình yêu với lũ trẻ và lời động viên của đồng nghiệp, họ lại nuốt ngược nước mắt và thật tâm nở nụ cười để dạy cho lũ trẻ ngày qua ngày trong yêu thương.

Có không biết bao nhiêu giọt nước mắt của những đồng nghiệp trẻ, ngày nào cũng ở lại dạy thêm cho mấy đứa nhỏ mất bài hoặc chưa hiểu bài, đêm về còn soạn bài, chấm điểm, làm báo cáo tình hình lớp học hay soạn thư gởi cho phụ huynh để nhắn từng dòng bài tập, và lo cho tụi nhỏ từng chút từng chút một, tâm sự cùng chúng để hiểu chúng nghĩ gì và cảm gì. Để rồi không biết bao nhiêu lần họ cũng phải lặng im đón nhận những lời chê trách lắm lúc phiến diện và phi lý của phụ huynh, và khóc. Khóc nhiều sưng mắt rồi cũng phải gạt đi tất cả vì chuông đã điểm và giờ vào lớp lại bắt đầu.

Còn tôi?

Trước mặt mọi người, tôi phải nuốt ngược nước mắt để động viên, giúp mọi người mạnh mẽ đi qua những lời nhận xét cùng bao khó khăn đang muốn đánh đố lòng người và đập tan quyết tâm. Nhưng khi về đến nhà và đối diện với 4 bức tường cùng chính mình, lắm lúc bao giọt nước mắt ép ngược vào trong từ lâu đã quá đầy và cơ thể đã quá mệt mỏi, nên cứ thế tất cả lại chẳng thể kiềm được, và rơi.

Nhưng những giọt nước mắt ấy chảy ra không phải vì chán chường hay tuyệt vọng, mà trong đó vẫn đong đầy hy vọng.

Hy vọng những đồng nghiệp sẽ ngày một trưởng thành và cứng cáp hơn, để gạt qua mọi điều dở hơi và tiếp tục tận hiến vì những đứa trẻ.

Hy vọng những phụ huynh rồi cũng từ từ sẽ hiểu, thật tâm đồng hành để cho tụi trẻ nền tảng tốt trong kiến thức, tư duy, kỹ năng và nhân cách. Để chúng được sống trọn tuổi thơ học mà chơi, chơi mà học.

Hy vọng những đứa trẻ nhờ nền tảng hôm nay mà mai kia thành người có ích, học tập thành công và sống hạnh phúc.

Hy vọng rồi những ai liên quan cũng sẽ hiểu, hiểu thật sâu và thật chắc những gì mà cả đội ngũ mấy chục con người giờ đây đang sống và làm việc mỗi ngày vì những đứa trẻ tưởng lạ nhưng giờ đã quá quen và quá yêu.

Và hy vọng mỗi ngày bản thân mình còn đủ trí và lực để lại tiếp tục đi gieo những mầm xanh một cách thật tâm và chân thành, dẫu biết rằng những giọt nước mắt rồi cũng sẽ tiếp tục rơi hay chảy ngược vào trong.

Được như vậy thì đừng nói chi là ba năm, mà thậm chí nhiều năm hơn mình vẫn có thể kiên trì với đam mê. Để cùng mọi người đợi chờ thêm những ngày mà nước mắt hoá ra nụ cười như đêm qua.

Có những giọt nước mắt và những nụ cười ấy, ta mới thật sự biết mình đang được làm việc trong... hạnh phúc, tất cả vì những đứa trẻ mà nhìn vào ánh mắt, nụ cười của chúng là đã thấy yêu và hiểu vì sao mỗi sớm thức dậy, mình lại được sống một ngày thêm ý nghĩa.

Một đời người, đôi khi chỉ cần có thế thôi nhỉ, được nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên như cái hình chụp lại ngày đầu tiên mà mình được gặp lũ trẻ này 3 năm trước.

 

Ngày xưa gặp là đã yêu, giờ đây vẫn vậy và mai kia chắc cũng thế. Vì giáo dục chân chính là con đường tôi chọn và đi, như đã từng, vẫn đang và sẽ mãi.


thầy Nguyễn Hiếu - Aug 20, 2024

0 1 | A- A A+ | SHARE_ON_FACE_BOOK_LABEL